Mỗi tháng người quản lý nghĩa trang đều nhận được số tiền từ một mệnh phụ tật nguyền đang được điều trị tại một bệnh viện. Số tiền ấy dùng để mua hoa đặt lên mộ người con của bà ta, một chàng trai trẻ chết trong một tai nạn ôtô 2 năm trước.
Ngày nọ, một chiếc ôtô đi vào nghĩa trang. Người tài xế bước xuống xe. Ở băng ghế sau, một người phụ nữ lớn tuổi ngồi bất động.
- "Bà ta yếu quá. Không thể ra khỏi xe", người tài xế nói với bác quản lý nghĩa trang. "Bác vui lòng lên xe, đưa chúng tôi đến mộ con trai bà ấy".
- "Tôi là Wilson", bà ta thầm thì. "Hai năm qua, mỗi tháng...".
- "Vâng, mỗi tháng tôi đều nhận được tiền của bà", bác quản lý đỡ lời.
- "Hôm nay, tôi đến đây", bà Wilson cố gắng nói tiếp, "vì bác sĩ nói rằng tôi chỉ sống được vài tuần nữa. Nhân tiện tôi muốn gặp ông để thu xếp việc gửi tiền đặt hoa cho mộ con tôi sau này".
- "Thưa bà, tôi lấy làm tiếc vì số tiền bà thường xuyên gửi đến để đặt hoa cho ngôi mộ", bác quản lý nghĩa trang nói. "Tôi là thành viên trong nhóm cứu trợ nhà thờ. Hằng tuần chúng tôi đều tổ chức đi thăm bệnh viện, trại tế bần, nhà dưỡng lão. Ở những nơi ấy, có nhiều người sống cần được quan tâm, đa số họ đều yêu thích hoa. Họ còn có thể nhìn ngắm màu sắc và thưởng thức mùi hương của hoa. Còn ngôi mộ này...".
Bà mệnh phụ không nói gì cả, mắt đăm đăm nhìn về phía ngôi mộ của cậu con trai.
Vài tháng sau, bác quản lý nghĩa trang không khỏi ngạc nhiên trước một cuộc viếng thăm bất ngờ. Lần này, bà mệnh phụ tự lái xe đến.
- "Vâng, ông đã nói đúng, ông quản lý", bà Wilson vui vẻ mở lời. "Về chuyện thưởng thức hoa đó mà. Đó chính là lý do tại sao tôi ngưng gởi tiền cho ông mấy tháng qua. Hôm ấy tôi trở về bệnh viện, không thể nào gạt được những lời của ông ra khỏi tâm trí. Sau đó, tôi bắt đầu đặt hoa gởi tặng cho các bệnh nhân trong bệnh viện, những người không được ai tặng hoa. Tôi cảm thấy vui khi họ yêu thích và thưởng thức chúng - những cánh hoa tươi đẹp đến từ một người xa lạ. Điều đó đã khiến cho họ vui và tin tưởng hơn. Nhưng quan trọng hơn cả, điều đó đã làm tôi hạnh phúc và vui với cuộc sống".
- "Không có bác sĩ nào hiểu được", bà ta nheo mắt, "phép lạ nào đã khiến tôi bình phục nhanh đến thế".
(Theo internet)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét